Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Đinh Tiên Hoàng và lịch sử nhà Đinh (Phần 1)

Chia sẻ

dinh bo linh



-Lưu Cơ, bọn nó đánh tao!

Trịnh Tú ôm con mắt bầm tím chạy về xóm. Lưu Cơ đang chuẩn bị dắt trâu ra đồng thì thấy thằng bạn thân bị “trọng thương”.

-Thằng nào đánh mày?

-Hai thằng trẻ trâu không biết ở đâu tới. Cánh đồng bọn mình vẫn hay dẫn trâu ra ăn bọn nó chiếm mẹ rồi.

Lưu Cơ thắc mắc:

-Ủa có gì đâu mà nó đập mày?

-Khổ quá, khi tao dùng tính từ trẻ trâu thì mày phải hiểu bọn này nó mất dạy thế nào. Nó đuổi trâu tao đi, tao ra nói chuyện nó múc tao luôn.

Lưu Cơ bức xúc:

-Giờ tao ra với mày, xem bọn nó làm gì được.

Trịnh Tú cay đắng:

-Thôi đi ba, hai thằng nó bự gấp rưỡi tao với mày. Đến để nó phang chết cả đôi à? Thôi, anh em mình kiếm bãi khác thả trâu vậy.

-Mày đừng lo, tao có thằng bạn mới quen, nó cũng không phải dạng vừa đâu. Đứng đợi tao tí.

Nói rồi Lưu Cơ chạy ù đi, rẽ phải mất hút sau hàng tre. Lát sau nó quay lại cùng một thằng khác. Trịnh Tú cũng phải công nhận rằng Lưu Cơ biết chọn bạn mà chơi, thằng này đô con như Phù Đổng Thiên Vương. Rồi ba thằng cùng kéo nhau ra đồng.

-Bọn nó kìa.

Trịnh Tú chỉ về phía hai thằng nhóc đang nằm vắt vẻo trên lưng trâu. Lưu Cơ thấy Trịnh Tú bầm mặt là đúng, tụi này to cũng một chính một mười với thằng bạn nó là ít.

-Ê, giải quyết hộ tôi nhé. Xong việc tôi ra sông Giao Thủy bắt cá cho ông ăn.

Lưu Cơ năn nỉ, thằng bạn to con cười:

-Thôi đền đáp cái gì. Hôm tôi dọn đến làng này bỡ ngỡ ông chẳng giúp tôi còn gì.

Nói rồi nó vỗ vai Lưu Cơ rồi đi phăm phăm ra. Ông nhóc trên lưng trâu thấy tự nhiên có thằng nào hùng hổ tiến về phía mình thì hỏi lớn:

-Ê mày là thằng nào? Tụi tao chiếm chỗ này rồi nha.

-Nãy mày đánh bạn tao phải không?

-Ờ tao đánh đó rồi sao? Nguyễn Bặc tao thích đánh đứa nào là tao đánh.

Thằng nhóc cưỡi trâu Nguyễn Bặc hất hàm thách thức. Thằng còn lại phụ họa:

-Bọn mày ở làng này chắc chưa nghe danh Đinh Điền với Nguyễn Bặc rồi. Làng bên không ai dám đụng tới tụi tao. Giờ tụi tao chính thức sở hữu đồng cỏ này, đừng có bén mảng tới.

Thằng bé đô con cười nhạt:

-Giờ tao cho tụi mày hai lựa chọn. Một là cút ngay bây giờ, hai là lát nữa cút khỏi đây trong nước mắt.

Nguyễn Bặc với Đinh Điền nhìn nhau rồi hai thằng cùng nhảy xuống lưng trâu, bẻ khớp ngón tay răng rắc.

-Thằng này chắc thấy cuộc đời hết đẹp rồi. Cho nó nhừ đòn để hai thằng còi khiêng về.

Thằng bé kia vẫn ung dung:

-Chỉ sợ lát nữa hai đứa bay phải tự lết về thôn.

Nguyễn Bặc nạt:

-Xưng tên đi, rồi ăn hành.

Thằng bé kia mỉm cười, toàn thân xuống tấn, sẵn sàng tiếp chiêu của đối phương:

-Tao họ Đinh, tên Bộ Lĩnh.

---
Hôm sau.

Trịnh Tú tạt sang nhà Lưu Cơ, gọi:

-Ê mày, ra đồng thôi.

-Đợi chút, tao kêu Bộ Lĩnh đi chung.

-Công nhận Đinh Bộ Lĩnh khỏe thật đấy. Một mình nó cân hai mà đánh cho hai thằng sửu nhi lên bờ xuống ruộng.

Lưu Cơ cười:

-Không biết bọn nó te tua như vậy thì còn dám đến nữa không.

Hôm ấy trời nắng đẹp, ba thằng nhỏ dẫn ba con trâu ra đồng. Trịnh Tú khen:

-Nhìn thằng Bặc với thằng Điền bị ông lên gối mà tôi thấy tội tụi nó luôn ông Lĩnh. Rảnh bày tôi ngón đó nhé.

Đinh Bộ Lĩnh không nói chỉ cười. Nhà cậu vừa dọn về thôn này được một tuần, chẳng có bạn bè gì. Lưu Cơ và Trịnh Tú chính là những người bạn đầu tiên.

-Ê bọn nó chưa chừa kìa.

Lưu Cơ chỉ tay, hóa ra Đinh Điền và Nguyễn Bặc vẫn cho trâu quay lại bất chấp đã no đòn hôm qua. Nguyễn Bặc đi đến, mở lời:

-Hôm nay tôi không đến gây sự. Chỉ muốn xin lỗi vì mình đã cư xử quá đáng với mấy ông.

Đinh Bộ Lĩnh hơi bất ngờ:

-Ơ không có gì, không đánh nhau không nhận ra anh em.

Nguyễn Bặc cười rồi đưa tay ra:

-Thôi làm hòa đi.

-Được thôi.

Đinh Bộ Lĩnh cũng bắt lấy như một cử chỉ thân thiện. Đinh Điền nói, giơ xâu ếch mập ù ra:

-Tôi vừa mới câu sớm nay. Mấy ông chưa ăn sáng thì ra ăn với bọn tôi.

Quả thật Lưu Cơ, Trịnh Tú, Bộ Lĩnh ba thằng đói meo. Vả lại cũng trẻ con mà, chẳng giận được lâu. Thế là cả đám thả cho trâu ăn, rồi kiếm củi đánh lửa nướng ếch. Ngày qua ngày gặp nhau trên cánh đồng Thung Lau, chúng đã quen với sự hiện diện của nhau, rồi dần trở nên thân thiết lúc nào không hay, tạo thành nhóm “năm anh em siêu nhân”. Trò chơi ưa thích của chúng là đánh trận giả. Do cả đám nể Đinh Bộ Lĩnh nhất nên cho cậu làm đại ca.

-Sau này tôi sẽ làm vua!

Đinh Bộ Lĩnh đắc thắng cầm cây lau giơ lên như kiếm. Nguyễn Bặc và Đinh Điền bắt chéo tay nhau làm kiệu cho cậu ngồi. Còn Lưu Cơ với Trịnh Tú cầm hai cây lau giả làm cờ soái. Nguyễn Bặc nói:

-Ông làm vua thì bọn tôi làm tướng.

-Chứ còn gì nữa, năm anh em mình sống chết có nhau. Chúng ta sẽ làm chủ thiên hạ!

Đinh Bộ Lĩnh cười lớn. Bọn trẻ hát vang bài ca ra trận, cùng đi về ánh mặt trời.

---

Nhiều năm về sau.

-Đinh Liễn cẩn thận!

Nguyễn Bặc quát lớn, một mũi tên bay xẹt qua mặt chàng trai trẻ. Nguyễn Bặc với tay kéo Đinh Liễn sang ngựa mình rồi thúc đi:

-Cháu cứ liều lĩnh như thế lỡ có chuyện gì ta biết ăn nói với cha cháu thế nào?

-Dạ cháu biết rồi.

Hai người đang vâng lệnh Đinh Bộ Lĩnh đi đánh sứ quân Lã Đường. Đinh Bộ Lĩnh lúc này đã là tổng chỉ huy quân đội Hoa Lư. Sau khi Ngô Quyền chết đi thì đất nước rơi vào hỗn loạn chưa từng có, 12 sứ quân chia đất nước thành 12 vùng rồi tàn sát lẫn nhau. Loạn 12 sứ quân gây ra biết bao tổn thất, đau khổ cho nhân dân. Đinh Bộ Lĩnh đánh đâu thắng đó nên người ta gọi ông bằng cái tên rất oai là VẠN THẮNG VƯƠNG.

-Chúng ta sẽ tập kích lương thực của Lã Đường.

Nguyễn Bặc hiến kế, Đinh Liễn gật đầu rồi ngay lập tức thi hành. Trong vòng 7 ngày vòng đai phòng thủ của quân Lã Đường bị tiêu diệt hoàn toàn. Hai chú cháu đánh sâu vào trung tâm bắt được Lã Đường chém chết, thu phục hoàn toàn một vùng đất. Lúc đó ở bộ chỉ huy Hoa Lư, Đinh Bộ Lĩnh đang họp với những người còn lại. Trịnh Tú bàn:

-Chúng ta gần thành công rồi, chỉ còn mỗi Lý Khuê mà thôi.

Đinh Điền nói:

-Thanh thế quân Hoa Lư ta lúc này đã số một thiên hạ, còn ai dám cạnh tranh?

Lưu Cơ xung phong:

-Tôi xin đi dẹp Lý Khuê!

-Vậy tôi chờ tin thắng trận từ ông.

Đinh Bộ Lĩnh cười rồi nâng rượu chúc Lưu Cơ may mắn. Những người bạn thân thiết cùng lớn lên bên nhau từ thưở ấu thơ, họ đã đi được một quãng đường rất xa rồi, lời hứa cùng làm chủ thiên hạ đã gần trở thành sự thực...

---

Năm 968,

-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Văn võ bá quan quỳ rạp thành hai hàng. Đinh Bộ Lĩnh mặc long bào vàng rực, oai phong đứng trên ngôi cao nhìn xuống, giang hai tay như muốn ôm trọn bầu trời. Ông trở thành Đinh Tiên Hoàng, vị hoàng đế của triều đại phong kiến đầu tiên trong lịch sử Việt Nam, địa vị ngang với các vua Trung Hoa.

-Tôi xúc động quá Trịnh Tú, ai ngờ chúng ta lại thấy được ngày này.

-Mấy chục năm rồi mà tôi vẫn phải công nhận ông biết chọn bạn mà chơi đó Lưu Cơ.

Mấy đứa trẻ chăn trâu ngày xưa bây giờ đã trở thành những nhân vật thuộc hàng VIP của triều đại nhà Đinh. Có câu:

"Bốn người có nghĩa đồng niên
Nguyễn Bặc, Trịnh Tú, Đinh Điền, Lưu Cơ".

Đinh Tiên Hoàng trị nước cực kỳ nghiêm. Ông muốn dùng uy quyền để chế ngự thiên hạ, bèn đặt vạc lớn ở sân triều, nuôi hổ dữ trong cũi, hạ lệnh rằng: "Kẻ nào trái phép phải chịu tội bỏ vạc dầu, cho hổ ăn". Mọi người nghe xong thiếu điều đái ra quần, còn ai dám táy máy nữa? Thủ phủ nhà Đinh đóng tại Hoa Lư (Ninh Bình). Đinh Tiên Hoàng cho đắp những đoạn tường thành nhân tạo nối liền các dãy núi thiên nhiên để tạo thành một đô thành vững chắc bảo vệ cung vua bên trong. Bữa mình ghé qua thấy cảnh trí quá đẹp, công nhận ông vua này có mắt thẩm mỹ cao.

---

Mùa đông tháng 10 năm 979,

Hai cha con Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn ngồi nhậu trong sân. Đinh Tiên Hoàng lúc này tuổi đã xế chiều, ông tính lập Đinh Hạng Lang nối ngôi, nhưng Đinh Liễn tức giận vì mình là con trưởng mà bị đối xử bất công quá nên đã giết luôn em trai. Đinh Tiên Hoàng thấy vậy trong lòng buồn lắm nhưng đành lập Đinh Liễn làm thái tử.

-Liễn con, sau này làm vua con tính cai trị thiên hạ ra sao?

-Dùng đức để trị.

Đinh Liễn nói, đưa một ngụm rượu lên uống. Đinh Tiên Hoàng hỏi:

-Con nhẫn tâm giết em con vậy mà đòi lấy đức cai trị thiên hạ?

Liễn trầm ngâm không nói gì, tiếp tục uống. Đinh Tiên Hoàng cũng thở dài, ông cũng uống theo. Hai cha con uống nhiều quá nên ngấm say, nằm gục trên bàn ngủ quên trời trăng mây đất. Không may đêm ấy có thích khách. Hắn rón rén vào chỗ vua nằm, dùng hết sức đâm mạnh một nhát. Đinh Bộ Lĩnh anh hùng, cờ lau Vạn Thắng Vương, hộc lên một tiếng rồi giã từ trần thế vào ngày mùa đông buốt giá ấy. Đinh Liễn cũng không thoát khỏi nanh vuốt tử thần. Máu đổ đầm đìa cả một dải hoa viên.

Ai giết vua Đinh? Và kết cục của vụ án này thế nào? Xem hồi sau sẽ rõ.

Về tác giả

Các bài viết trong blog của tác giả Phạm Vĩnh Lộc, một người yêu thích lịch sử Việt Nam.

Follow The Author

© Copyright 2016 by Phạm Vĩnh Lộc