Tin tôi đi, bạn sẽ không bao giờ muốn kẻ thù của mình là vua Quang Trung.
Nếu đấu võ, bạn chắc chắn sẽ bại ngay lập tức. Trình độ của Quang Trung đã đạt tới đẳng cấp tôn sư võ học khi ông sáng tạo Yến Phi Quyền, chưa kể Quang Trung còn sở hữu thanh Ô Long Đao chém sắt như chém bùn. Vẻ ngoài hung dữ cùng ánh mắt sáng rực của ông có thể triệt tiêu hoàn toàn ý chí chiến đấu của đối thủ, khiến họ sợ hơn sấm sét.
Nếu đấu trận, hãy nhìn cái cách Xiêm La bị hủy diệt trong 1 buổi và Mãn Thanh bị nghiền nát trong chưa đến 1 tuần. Không phải đơn giản mà ngay cả trên trang nước ngoài cũng phải nhận xét:
“There is a reason why I chose the words “incredible” and “unbeatable” to describe Nguyễn Huệ. Besides being the general that never lost, Emperor Nguyễn Huệ was the only man with the ambition of turning Vietnam into a modern superpower. To lose a leader of such extraordinary proportions is simply heartbreaking.”
Nếu đấu trí, bạn đơn giản là chết chắc. Hãy xem nhận xét của sử gia lẫn kẻ thù của vua Quang Trung:
“Nguyễn Huệ là người huyền bí khó lường."
"Bắc Bình vương là người rất quyệt, hay dùng trí thuật lao lung người khác, trong lúc bàn luận, khi xuống lại nâng lên người ta không biết đâu mà dò."
Hãy xem Quang Trung tóm gọn Vũ Văn Nhậm. Khi Ngô Văn Sở báo tin cho Nguyễn Huệ rằng Vũ Văn Nhậm trông coi miền bắc nhưng dường như có ý làm phản. Nguyễn Huệ được tin lập tức phi ngựa ra bắc, khoảng 10 ngày sau thì tới. Vào cái đêm Nguyễn Huệ đến thì Vũ Văn Nhậm vẫn đang ngủ say. Nguyễn Huệ lặng lẽ mở cửa, đi thẳng tới bên cạnh giường nhìn xuống như hung thần ác sát mà Nhậm vẫn chưa biết. Đến tận lúc chết mà Nhậm vẫn không biết tại sao mình chết.
Nguyễn Huệ, mới 23 tuổi, tầm sinh viên vừa ra trường, mà đã thống lãnh đại binh nam tiến để tiêu diệt chính quyền chúa Nguyễn đã tồn tại 200 năm. Một đời đánh thắng chưa biết thua trận nào. Ông không đẹp trai nhưng có thân hình vạm vỡ cơ bắp của con nhà võ, khuôn mặt nam tính đậm nét phong trần của người từng trải sương gió, tóc quăn, da đen sạm, tiếng vang như chuông đồng, quả thật là hổ báo soái ca. Có rất nhiều ông vua dũng mãnh trong lịch sử nước ta như Lý Bí, Mai Thúc Loan, Phùng Hưng, Triệu Quang Phục, Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh, Lê Hoàn, Lê Lợi, Mạc Đăng Dung, nhưng có lẽ Nguyễn Huệ là người oai phong nhất.
Nguyễn Huệ khi ra tay có thể rất tàn bạo, giết giặc không gớm tay, với những kẻ phản bội thì kết cục cũng rất thảm khốc, chưa kể vụ thảm sát hàng nghìn người dân vô tội Cù Lao Phố, xác người hôi thối trôi dạt la liệt cả một đoạn sông, phố xá nhà cửa hoang tàn chỉ còn là những bãi tha ma. Nhưng khi cần thì vẫn đối nhân xử thế rất khôn khéo, như nhờ Charles Chapman cho mượn thuyền chiến của quân Anh, hoặc mềm mỏng thiết tha để xin Nguyễn Thiếp làm quân sư cho mình.
Anh em Nguyễn Huệ khi trò chuyện, kẻ hỏi người đáp cực kỳ ôn tồn y như anh em các nhà thường dân, khác hẳn kiểu bệ vệ, tôn nghiêm của hoàng gia Lê - Trịnh. Nguyễn Huệ là một người dễ gần, hay đùa với binh lính. Còn trong cuộc sống tình cảm cá nhân, Nguyễn Huệ là người mềm yếu, công chúa Lê Ngọc Hân thường xuyên mếu khóc với chồng để chàng xiêu lòng khi muốn vòi vĩnh gì đó. Hay Nguyễn Huệ đau đớn phát cuồng khi vợ cả mất ở Phú Xuân, cứ đứng ngây người nhìn quan tài, không muốn đem chôn vì quá tiếc thương.
Chính những điều đó tô điểm vào cuộc đời Nguyễn Huệ, khiến người ta cảm thấy ông không chỉ là một chiến tướng tàn bạo chỉ biết chém giết, mà còn có sức quyến rũ lạ lùng của một anh hùng tràn đầy tình cảm.
Nguyễn Huệ là một cá nhân xuất chúng hiếm có. Ở ông là tổng hòa của nhiều nhân vật. Về sức khỏe thì y như Lữ Bố, về gian hùng thì không kém Tào Tháo, đầu óc tính toán thì chắc là so sánh được với Gia Cát Lượng. Nguyễn Ánh là người duy nhất so găng với ông mà may mắn sống sót được bao lần, và là người kiên trì chiến đấu với Tây Sơn nhất. Nếu như Quang Trung là mặt trời tỏa hào quang hừng hực khí thế, thì Gia Long như mặt trăng kiên trì luôn tìm cách âm thầm đấu tranh để thay thế mặt trời. Trong thời loạn ấy, có lẽ họ là cặp đối thủ xứng đáng khó tìm.