Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Tôi sẽ làm phim bom tấn lịch sử Việt Nam như thế nào? (Phần 1)

Chia sẻ

À, lấy đề tài Đại Việt vs Mông Cổ nhé.

Đầu phim sau title sẽ là một đoạn phim tài liệu flashback. Hình ảnh thảo nguyên Mông Cổ xanh mướt bạt ngàn sẽ hiện ra, bắt đầu kể lại quá trình chinh phạt thế giới của Thành Cát Tư Hãn. Dưới vó ngựa của các chiến binh Mông Cổ, các nước Hồi giáo hiếu chiến ở Trung Á, các công tước của nước Nga cũng không thể nào bảo vệ được nền độc lập của mình. Lãnh thổ của Mông Cổ theo chiều ngang kéo dài từ Viễn Đông (gồm cả Triều Tiên) đến tận Moscow, Muhi (Hungary), Tehran, Damascus; chiều dọc từ Bắc Á xuống hết cả Ấn Độ, Myanmar. Trong cơn lốc chinh phục của họ, chỉ có Thái Lan thoát khỏi họa diệt vong nhờ sách lược cầu hòa, Nhật Bản may mắn nhờ 1 trận bão biển làm thiệt hại bớt tàu của Mông Cổ, và Đại Việt nhờ khả năng lãnh đạo của Hưng Đại Vương mà giữ được bờ cõi.

Hưng Đạo Đại Vương mệt mỏi sau một buổi sáng thao luyện quân, ông ngồi trên ghế, tay chống cằm và ngủ thiếp đi. Trong mơ ông thấy đồng cỏ Bình Lệ Nguyên nơi vua Trần Cảnh đánh Mông Cổ 27 năm trước. Trận đó ông không tham gia, chỉ nghe kể lại nhưng rất xúc động. Flycam bắt đầu bay một vòng rộng để bao quát hết chiến trường, một bên là đoàn kỵ binh Mông Cổ chính hiệu vừa chinh phạt châu Âu về, một bên là vua Trần Cảnh đang ngồi trên lưng voi.

Mở đầu trận đánh, quân Mông Cổ dùng cung nỏ nhắm vào vòi voi của quân ta mà bắn, làm cho đội tượng binh của nhà Trần hoảng sợ, chạy lồng lộn trở lại. Quân nhà Trần nao núng vì voi vốn là thứ khiến họ tự tin nhất. Nhưng lúc đó vua Trần Cảnh vẫn quyết chiến đến cùng, ông tự mình dấn thân xung trận xông pha như một chiến binh thực thụ. Một mũi tên bay xẹt qua suýt nữa trúng mặt nhà vua. Cảnh tượng đã làm xúc động toàn quân nhà Trần.

Nhưng trận đánh càng kéo dài thì lối đánh "quên ngày mai, quên tương lai" của quân Trần càng tỏ ra không thể đương nổi với lực lượng kỵ binh cơ động nổi tiếng của quân Mông Cổ từng hủy diệt một nửa địa cầu được. Trần Cảnh hăng máu quyết “đánh chết thì thôi”. Nhưng quan ngự sử Lê Tần can rằng:

-Thôi lánh đi bệ hạ, đánh kiểu này như đánh bạc ấy, không thắng nổi đâu.

Trần Cảnh nghe vậy như bừng tỉnh mộng. Ông chợt nhận ra mình là người đứng đầu nhà Trần, lỡ xui xẻo thiệt mạng ngay tại đây thì lấy ai chỉ huy? Rồi đất nước này sẽ đi về đâu? Thế là cuộc rút lui của quân Trần diễn ra trong giông bão những hòn tên mũi đạn của Mông Cổ. Quan ngự sử Lê Tần đã kịp hộ vệ nhà vua xuống thuyền chèo gấp. Đồng thời Lê Tần đã kịp bốc cả mảng sạp thuyền làm lá chắn che chở cho nhà vua không bị trúng mũi tên độc của quân Mông Cổ đang truy đuổi từ trên bờ. Tên cắm vào tấm mộc như lông nhím, nhưng may mắn cả hai đã thoát nạn.

Nhưng đó là 27 năm trước và cuối cùng ta đã chiến thắng. Một đội quân thống trị địa cầu, chưa bao giờ biết thua, lại bị 200 nghìn nông dân suốt ngày chỉ biết làm ruộng đánh bại. Đó là một sự sỉ nhục khó bỏ qua, là cái tát vào tổ tiên Đại Hãn Mông Cổ. Giờ đây tối hậu thư của giặc lại được gửi đến - đầu hàng hay là diệt vong?

Trần Hưng Đạo mở mắt, đứng bật dậy đi ra ngoài sân giảng võ đầy nắng. Ông đưa cánh tay lên, hô lớn triệu hồi những anh tài. Phạm Ngũ Lão, Dã Tượng, Yết Kiêu… liền dừng tập lắng nghe. Ông đọc to bài Hịch tướng sĩ:

-Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?

Da gà mọi người nổi lên theo từng câu từng chữ của bài hịch. Không ai bảo ai, tất cả đều gầm lớn:

-SÁT THÁT!

Sau đó ai về nhà nấy tự mình xăm hai chữ trên tay khẳng định quyết tâm. Nhưng vua Mông Cổ là Hốt Tất Liệt chẳng ấn tượng. Cảnh sau chuyển sang triều đình Trung Quốc, Hốt Tất Liệt ngồi trên ngai vàng, đưa ngón cái ngang cổ cứa một đường, lạnh lùng nói:

-San bằng tất cả.

Kỳ này là phục thù nên quân Mông Cổ thực sự rất mạnh, ngoài đoàn kỵ binh khét tiếng ngày xưa, còn có thêm máy bắn đá, cung thủ thiện xạ. Các tuyến phòng thủ của quân Trần lần lượt bị nghiền nát và chỉ trong vòng vài tháng hoàn toàn tan tành. Quân Mông Cổ cũng áp dụng luật rừng mà họ đã dùng lên Khwazerm và Ba Tư: thảm sát nếu không đầu hàng. Toàn bộ những ai có mặt trong kinh đô Thăng Long lúc ấy đều bị giết và quân giặc bắt đầu phóng hỏa đốt thành.

-Bệ hạ, bám lấy lưng thần!

Thượng hoàng Trần Thánh Tông ôm chặt lưng Trần Quốc Tuấn khi ông phi ngựa hết tốc lực mở dường máu đột phá vòng vây, bỏ lại kinh thành Thăng Long chìm trong biển lửa, tương tự số phận thành Bát Đa bên xứ nghìn lẻ một đêm khi chống lại lệnh của Đại Hãn. Hai hoàng tử Trần Quang Khải và Trần Nhật Duật chạy sát bên cạnh, kèm theo vua Trần Nhân Tông. Quân Mông Cổ đuổi ngay phía sau. Cảnh tượng y như đoạn cuối phim Harry Potter, khi lửa quỷ rượt theo bọn nhóc trong phòng cần thiết.

Trong diễn biến tiếp theo về cuộc đời Trần Quốc Tuấn phiên bản Hollywood, đây là lúc nhạc buồn nổi lên, người anh hùng đau buồn nhìn xa xăm, cả thế giới dường như sụp đổ trước mắt ông. Toàn bộ quân chủ lực nhà Trần đã bị đè bẹp. Những vị tướng tài của ông, người thì bỏ trốn, người thì đầu hàng, người bị bắt với chữ Sát Thát thì bị chém chết.

Thất bại rồi, chấm hết rồi, chẳng còn chút ánh sáng cuối đường hầm nào nữa...

Vua Trần đau đớn nhìn quân đội đã tan vỡ của mình, ông nói với Trần Quốc Tuấn:

-Giặc mạnh quá, để bảo vệ tính mạng nhân dân, hay là ta đầu hàng đi…

Trần Quốc Tuấn không nói gì, lặng lẽ đi một vòng đỉnh núi, đưa mắt nhìn ra bốn phía. Ông đưa tay bốc lên một nắm đất rồi khẽ nói:

-Từng nơi từng nơi của mảnh đất này đều quá đỗi thân thương với ta, sao có thể nhường cho bọn man di mọi rợ Mông Cổ?

Rồi ông quỳ xuống, bỏ mũ ra tuyên bố:

-Bệ hạ nếu đầu hàng thì hãy chém đầu tôi trước!

Vua Trần Thánh Tông bất ngờ, nhưng sau đó liền gật đầu mỉm cười. Điều quan trọng là hãy đặt hết tin tưởng và cả giang sơn lên vai vị dũng tướng đang quỳ trước mặt. Đây không phải kết thúc, đây chỉ là sự KHỞI ĐẦU.

Nhạc hùng tráng nổi lên như khi Rambo cầm khẩu M-16 và buộc khăn lên đầu để chuẩn bị cho những pha hành động đẹp mắt. Màn hình tối dần và chạy credit. Hết phần 1.


Về tác giả

Các bài viết trong blog của tác giả Phạm Vĩnh Lộc, một người yêu thích lịch sử Việt Nam.

Follow The Author

© Copyright 2016 by Phạm Vĩnh Lộc